`@` Câu `14`: `A`
`->` Trong thời kì phong kiến Đại Việt, nông nghiệp là nền tảng quan trọng của nền kinh tế và xã hội. Để khuyến khích nông nghiệp phát triển, nhà nước phong kiến Đại Việt đã triển khai nhiều chính sách như khai hoang, mở rộng diện tích đất canh tác, khuyến khích sản xuất bằng cách tổ chức các nghi lễ cày ruộng tịch điền, quan tâm đến việc trị thủy, bảo vệ sức kéo nông nghiệp. Tuy nhiên, trong thời kì này, công nghiệp còn rất ít phát triển và không tách thủ công nghiệp thành một ngành độc lập.
`@` Câu `16`: `A`
`->` Do trồng lúa trên ruộng bậc thang là công việc chủ yếu của các dân tộc sống ở vùng núi cao, đặc biệt là các dân tộc thiểu số như H'Mông, Thái, Nùng, Dao,… ở các tỉnh miền núi phía Bắc Việt Nam. Các dân tộc này đã phát triển kỹ thuật canh tác trên địa hình núi đá vôi, tạo ra các bậc thang trên đất đá để trồng lúa và các loại cây trồng khác. Kỹ thuật này giúp tận dụng được diện tích đất trên địa hình núi cao, đồng thời giảm thiểu tối đa sự xói mòn đất và chống lại lũ lụt.
`@` Câu `18`: `A`
`->` Người Kinh khi xưa chủ yếu sản xuất nông nghiệp trồng cây lúa nước vì cư trú chủ yếu ở vùng đồng bằng. Vùng đồng bằng có đất phù sa màu mỡ, độ ẩm cao và thích hợp để trồng lúa nước. Ngoài ra, lúa nước cũng là cây lương thực quan trọng nhất của người Việt Nam, cung cấp nguồn thực phẩm chính cho dân số và là nguồn thu nhập quan trọng cho nông dân.
`@` Câu `19`: `A`
`->` Cả người Kinh và các dân tộc thiểu số đều phát triển nông nghiệp với đặc trưng chính là trồng lúa, vì lúa là cây lương thực quan trọng nhất và là nguồn thức ăn chủ yếu của dân số. Tuy nhiên, các dân tộc thiểu số có thể có các phương thức trồng trot, canh tác khác nhau, tùy thuộc vào đặc điểm địa lý, khí hậu và điều kiện tự nhiên của từng miền.